(thitruongtaichinhtiente.vn) - Màu nắng mới đã trải đầy trên khắp những nẻo quê. Tôi nghe nhịp tim mình như đang thắc thỏm chờ đợi buổi sum vầy.
Trong ý nghĩ của mỗi người thì mùa xuân bao giờ cũng là mùa đẹp nhất. Bởi thời tiết cuối năm có ngọn gió mát trong lành thổi nôn nao. Những hoa mai vàng miền Nam, hoa đào xứ Bắc khoe sắc lung linh trong nắng ấm yên bình.
Ai dù đang ở nơi đâu, đang làm gì thì cũng tranh thủ mà về lại với quê nhà bên mái ấm gia đình, sửa soạn lại bàn thờ tổ tiên, trưng bày mâm ngũ quả, bánh, mứt, dưa, trà… tươm tất trong nhà.
Với những đứa trẻ thơ thì dường như đứa nào cũng trông cho mau đến tết. Được mẹ dẫn ra chợ mua cho vài khúc vải mới toanh đem vào tiệm may đồ mới, hoặc mua vài bộ đồ may sẵn đủ sắc màu, vừa đẹp vừa tiện. Niềm vui cứ háo hức rạng ngời hiện rõ lên khuôn mặt. Mấy ngày tết được theo mẹ cha về bên nội bên ngoại thắp nén nhang cho tổ tiên, mừng tuổi ông bà và được nhận những bao lì xì đỏ trong tay mà vui sướng vô cùng.
Nếu không khí mùa xuân ở phố thị ồn ào náo nhiệt với những hàng hóa được trưng bày đầy hai bên đường và tấp nập người mua qua lại, thì không khí xuân ở thôn quê là hình ảnh những cây mai vàng được lặt sạch lá chỉ còn trơ trọi thân cây và những nụ mai xúng xính dễ thương đang chờ ngày bung mình khoe sắc.
Nhớ hồi còn nhỏ, cứ mỗi dịp xuân về là tôi cứ lẽo đẽo theo chân mẹ ra sân mà lặt những lá mai và chờ tết đến. Nghe ngọn gió xuân thổi xôn xao ngoài ngõ. Rồi lại nghe mẹ kể chuyện tết xưa ông bà ngoại hì hụt quết bánh phồng đêm khuya trong mỗi dịp tết, chuyện cậu Út tát đìa bắt cá rọng sẵn trong lu, hay những nồi bánh tét, bánh ít cứ cuối năm thì lại cháy nôn nao. Bóng dáng mẹ gầy gầy ngồi bên cạnh nồi bánh, bên những làn khói trắng lãng đãng bay đã trở thành một hình ảnh thân quen để mỗi dịp xuân là trong lòng của những ai xa quê lại thấy nhớ và được tìm về nơi chốn bình yên.
Cái sào phơi đồ bên nhà thường ngày vốn rất trống trải với chỉ một vài bộ đồ cũ được phơi. Vậy mà những ngày cuối năm lại trở nên chật chội với nào là những mùng, mền, chiếu, gối và cả những bộ quần áo mới được đem giặt phơi lên thơm phức mùi nước xả. Chỉ chừng ấy thôi cũng đủ để cảm nhận được không khí tết đã cận kề.
Mẹ tôi còn có thêm thói quen cứ sắp đến tết là ép chuối phơi khô để làm mứt chuối chờ đãi khách. Ở sau nhà hồi ấy cũng có vườn chuối. Lá của cây chuối xiêm thì róc đem phơi vừa đủ héo đem vô nhà gói bánh. Còn những quài chuối chín thì đem ép phơi nắng cho khô để làm mứt chuối. Cây nhà lá vườn vậy mà thật thơm ngon như chính cái hương vị đặc biệt của quê.
Ở nhà kế bên, ai đó vừa sơn phết lại khung cửa sổ. Nắng chiếu vào sáng loáng. Ngoài sân những cây vạn thọ đã khoe màu. Vậy là xuân đã về, tết đã đến. Những đứa trẻ lại nôn nao được khoác lên bộ quần áo mới.
Với tôi, những mùa xuân đã đi qua như vẫn còn in sâu trong nỗi nhớ. Mùa xuân nào cũng đầy ắp những yêu thương.
Màu nắng mới đã trải đầy trên khắp những nẻo quê. Tôi nghe nhịp tim mình như đang thắc thỏm chờ đợi buổi sum vầy.