(thitruongtaichinhtiente.vn) - Bà với Sóng đi đến ngân hàng, đó là một toà nhà màu trắng cao vút, Sóng nhìn mãi, nhìn mãi, sao mà đẹp thế. Sóng lẩm nhẩm trong miệng “Ngân-hàng-Tờ-Mờ-Cờ-Pờ-Sài-Gòn. Bên dưới còn có chữ “Sờ-Cờ-Bờ” rõ là to.
Truyện ngắn dự thi Cuộc thi viết "Ngân hàng tôi yêu" của tác giả Nguyễn Thị Ngọc Vĩnh công tác tại Ngân hàng TMCP Sài Gòn (SCB) - SCB Quảng Ninh.
|
Sóng năm nay 7 tuổi. So với lũ trẻ tầm tuổi trong khu, Sóng thuộc dạng còi dí. Nó lúc nào cũng đi chân đất, đầu trần và chạy lông nhông cả ngày ngoài đường. Bà Hoa gần nhà hễ thấy bóng nó là quát ầm ĩ vì cái tội trưa không chịu ngủ, chạy rầm rầm, kéo bọn trẻ con trong khu dậy cả với nhau. Thế nên bà Hoa hay bảo “cứ lúc nào cái thằng ranh đó nó đi học là cả khu yên ổn”.
Mắng vậy nhưng Sóng biết bà Hoa thương nó lắm, có gì ngon, bà đều mang sang cho Sóng vì bà Hoa thương Sóng mồ côi bố mẹ. Năm Sóng lên 4 tuổi, bố mẹ nó mất sau một trận bão, cố ra biển đánh nốt buổi cá rồi không về kịp, cứ thế mà mất tăm mất tích. Bà con làng xóm, rồi cả công an xã, tìm kiếm cả đêm mà không thấy người, chỉ còn lại con thuyền chênh vênh trong đêm bão gió. Rồi nó chuyển về khu này, ở với bà nội.
Giữa thành phố Hạ Long xinh đẹp, ồn ào và náo nhiệt, ngôi nhà của bà cháu Sóng lọt thỏm, lạc lõng với bức tường vôi đã tróc vữa, mái ngói đỏ đã mốc rêu, chuyển màu xanh xanh, đen đen, y như cái màu da của Sóng vậy.
Bà nội nó bán mấy thứ lặt vặt ở chợ. Sóng thường thấy bà dậy từ tờ mờ sớm, ra chợ bến lấy cất cá tôm của người ta, rồi mang ra chợ gần nhà bán. Bà nó ngồi hết buổi sáng ở chợ, tranh thủ lúc rỗi bóc tôm nõn bỏ hộp bán, bà bảo làm thế, mất công tí nhưng lãi hơn bán tôm tươi. Rồi chiều về bà nó làm cá phơi héo. Từng con cá được bà làm sạch, ướp muối, ớt, phơi sạch sẽ trên cái liếp ở sân. Cá nục, cá thu, cá mối, cá phèn... bao nhiêu loại, nó không nhớ hết được. Nó chỉ biết loại nào ăn cũng ngon, rán giòn lên rồi ăn với cơm nóng là nó no kễnh bụng. Ăn vậy mà nó vẫn gầy, bà nội bảo nuôi nó chỉ tốn cơm tốn gạo.
Năm nay Sóng lên lớp một, bà nội bảo phải lo cho nó nhiều thứ hơn. Sáng đó bà gọi nó dậy ra ngân hàng với bà. Đây là lần đầu tiên Sóng được đi ngân hàng với bà nội. Nó nghe bà kể nhiều về “ngân hàng”, nó tò mò và háo hức lắm. Mỗi lần đi ra đó về, bà lại khen các cô ở ngân hàng xinh ra sao, khéo ra sao, rồi bà lại nhìn Sóng và bảo: “con cố học giỏi, sau này vào làm nhân viên ngân hàng cho bà vui”. Sóng nhìn bà, nhưng cũng chẳng biết nói gì.
Bà với Sóng đi đến ngân hàng, đó là một toà nhà màu trắng cao vút, Sóng nhìn mãi, nhìn mãi, sao mà đẹp thế. Sóng lẩm nhẩm trong miệng “Ngân-hàng-Tờ-Mờ-Cờ-Pờ-Sài-Gòn. Bên dưới còn có chữ “Sờ-Cờ-Bờ” rõ là to.
|
Bác bảo vệ đi ra, tươi cười chào, rồi dắt xe đạp của hai bà cháu, để gọn vào chỗ để xe. Bác hỏi thăm bà của Sóng, rồi hỏi sang Sóng. Sóng cứ nhe răng cười, chẳng biết nói gì. Rồi bác chỉ lối cho hai bà cháu lên tầng 2.
Êu ôi, Sóng chưa từng thấy ngôi nhà nào to như vậy, đẹp như vậy, mà trong này lại nhiều cô xinh như vậy. Nhà bà Hoa cũng đẹp, nhưng bà Hoa xấu lắm, nói thì to, mà toàn chửi Sóng ầm ầm. Thấy bà Hoa là Sóng chạy mất dép, không như gặp các cô ở đây. Một cô cười thật tươi, mời bà ngồi vào ghế, rồi còn lấy cho Sóng mấy cái kẹo nữa. Sóng chẳng hiểu bà với các cô nói gì, chỉ thấy bà cứ cười tít cả mắt vào, rồi bà gật gật, dáng vẻ ưng ý lắm.
Sóng đang đơ mắt nhìn cái màn hình tivi to tướng treo giữa phòng, trên đó chiếu lên những toà nhà rất đẹp, rồi Sóng thấy cả các cô chú mặc giống y hệt các cô chú ở đây, đang đi tặng quà cho các bạn nghèo, bé tí như Sóng vậy. Có cả các cụ già, rồi nhắc cả đến con COVID mà tivi hay nói nữa. Bỗng bà gọi làm Sóng giật mình, bà bảo đi về. Sóng tiếc quá. Sóng mới ăn chưa hết cái kẹo mà bà đã gọi về rồi. Sóng lưu luyến nhìn đám kẹo trên bàn. Và như hiểu được ý Sóng, cô xinh đẹp lấy một nắm kẹo ở đĩa, đưa cho Sóng, lại còn nhéo má Sóng, khen Sóng ngoan và đáng yêu nữa.
Sóng chào các cô thật to rồi ra về, không quên cảm ơn cô, giống y như cô chào và cảm ơn bà của Sóng vậy.
Ra cửa, bác bảo vệ lại dắt xe cho bà cháu Sóng. Sóng chào bác và vui vẻ chạy theo bà, không quên ngước lên nhìn tấm biển ngân hàng. Sóng hỏi bà:
Sóng thấy bà nội cười, nụ cười của bà ánh lên niềm vui, xen lẫn với ánh nắng rực rỡ trên mái nhà SCB toả xuống, ấm áp và thân yêu đến lạ thường.
Cuộc thi viết “Ngân hàng tôi yêu” do - Tạp chí Thị trường Tài chính Tiền tệ (Cơ quan ngôn luận của Hiệp hội Ngân hàng Việt Nam) phối hợp với Công ty Cổ phần UB Việt Nam (UBGroup - Thành viên Hiệp hội Ngân hàng Việt Nam) tổ chức hướng tới kỷ niệm 70 năm ngày thành lập ngành Ngân hàng. Ban tổ chức nhận bài thi từ ngày 22/3/2021 đến ngày 16/4/2021 và lễ trao giải dự kiến tổ chức ngày 6/5/2021 - đúng ngày kỷ niệm 70 năm thành lập ngành Ngân hàng. Đối tượng dự thi bao gồm cán bộ, nhân viên ngành Ngân hàng và người thân, khách hàng của các ngân hàng, cán bộ thuộc cơ quan quản lý, các đối tác của ngân hàng và các đơn vị, tổ chức liên quan tới hoạt động tài chính ngân hàng. Bài dự thi thể hiện dưới các hình thức như viết văn xuôi, viết thư, truyện ngắn, sáng tác thơ, sáng tác bài hát. Chủ đề bao gồm chia sẻ câu chuyện về đồng nghiệp, nơi làm việc, những hoạt động chung lan tỏa tình cảm yêu nghề và những cảm xúc đẹp về ngành Ngân hàng... Tổng giá trị giải thưởng lên đến hơn 100 triệu đồng. Bài dự thi xin vui lòng gửi về duthi@nganhangtoiyeu.vn theo cú pháp sau: Tiêu đề: [Bài dự thi “Ngân hàng tôi yêu”_ Họ tên người dự thi _ Đơn vị công tác]. Thông tin chi tiết về thể lệ cuộc thi, mời quý độc giả tham khảo qua Thông cáo báo chí: https://nganhangtoiyeu.vn/phat-dong-cuoc-thi-viet-ngan-hang-toi-yeu |